Anh T!
Vậy là tròn tám năm em xa anh, trong tám năm đó cuộc sống của em luôn thanh thản nhưng tâm tư dằn vặt khôn nguôi, hình ảnh anh chiếm chỗ muôn đời trong ngăn tim kín đáo khỏe mạnh còn lại của em!
Anh T!
Những lúc làm việc và cả ngoài giờ em luôn có anh kề bên: tấm ảnh anh trong xắc tay của em, tấm ảnh anh tặng một năm sau khi quen em. Em luôn nhớ dáng đứng thanh cao, trầm tư, khóe môi hơi trễ xuống, một chút cao ngạo khinh đời của anh, hay một nét riêng của anh từ lúc sinh ra?! Em nhớ lúc đầu quen em, anh có một thái độ rụt rè, e ngại như một chàng trai mới lớn, mặc dù anh đã hai mươi tám tuổi!
Em bật cười làm anh ngơ ngác, em càng cười dữ! Một kỷ niệm khó quên anh nhi? Hằng tuần, chúng ta có một buổi nghĩ về nhau, quan tâm nhau đến những điều nhỏ nhặt nhất...
Anh T!
Anh nhớ khi chúng ta quen nhau đã năm năm, nghe anh hỏi cưới em, em không ngạc nhiên, biết đón nhận cái gì đến, sẽ đến, em tự hỏi lòng có xứng đáng sống suốt đời khi lấy nhau, không bị tác động ngoại cảnh và biết chắc rằng em không thể nào có con được!? Em hơi sững sờ khi anh quyết định sống chung với em trong tình trạng sức khỏe của em hiện tại. Như anh đã biết, một năm sau khi quen anh, em đã nói hết những khiếm khuyết của em rằng em bị hẹp van tin tâm thất phải, thể tạng yếu ớt, bác sĩ đã ân cần khuyên bảo em không nên lập gia đình, nếu lập gia đình, trước nhất em có nguy cơ đột tử nếu sinh con, và cho dù em qua khỏi thì đứa con đầu lòng sẽ chết yểu, anh còn nhớ chứ?...
Anh T!
Thú thật lúc đó anh làm em hơi choáng một tí, em hiểu anh là một chàng trai cao thượng, vị tha. Nhưng lúc đó em nghĩ rằng có một vật cản vô hình, đó là gia phong lễ giáo của gia đình anh không chấp nhận được! Em rất sợ điều ấy, họ sẽ nghĩ xấu về em, thêm một lẽ nữa, khi mà bà con họ hàng ngoại của anh thuộc chi phái Hoàng tộc, họ sẽ nghĩ: "Gái không con như hoa độc trong rừng". Sẽ đau xót cho em lắm.
Em không sợ anh hắt hủi em, năm năm cũng đủ đo lòng chung thủy của anh, em yên tâm là một người vợ hiền. Vì lý trí lấn át nên em phải xa anh. Anh hiểu? Em đau lòng như muối xát khi phải âm thầm đi xa mà không một lời nhắn gởi.
Anh biết không, lúc lên đường về quê ngoại, một thành phố xa Huế đến cây số ngàn, một nơi anh không biết được. Em muốn anh có được một hạnh phúc bên một người vợ toàn vẹn, lý trí và tình cảm luôn có đôi, họ hàng anh thỏa mãn, mặc dù tâm tư em giằng xé vì anh, nhưng em tin rồi thời gian sẽ làm nguôi tất cả. Lúc đó, những tuần đầu em khóc hết nước mắt, sút đến bốn ký lô, anh đã biết rằng em vốn nhẹ cân, sút chừng ấy cũng đủ cho em "đi tàu suốt".
Anh T, bây giờ em đã quân bình lại tinh thần lẫn thể xác sau ba năm, bây giờ em đang công tác ở Hội liên hiệp Phụ nữ tỉnh, những công tác từ thiện làm em không còn thì giờ để mà hồi tưởng, những chuyến đi dài ngày không làm em mệt mỏi, nhưng hình ảnh anh vẫn theo em vào giấc ngủ! Còn anh, hiện giờ đã tìm được một nửa của anh chưa? Em nghĩ con trai phải có gia đình mới tồn tại bền vững, em là gái sống độc thân nên dễ hơn anh nhiều.
Anh T, hãy vì em, vì gia đình anh, vì tương lai, hãy kiếm tìm một cô gái chung thủy, khỏe mạnh, cùng anh đi hết quãng đời, em không buồn đâu, vui cùng anh nữa kìa! Nếu đang có hoặc sắp có, tin cho em biết để chúc mừng chị ấy, và chị ấy sẽ là bạn đồng giới thân nhất của em! Thế nhé! Em chẳng có gì hơn, cầu chúc anh vững bước trên đường tình ngày mai...
Siết chặt tay anh! Em.
Vậy là tròn tám năm em xa anh, trong tám năm đó cuộc sống của em luôn thanh thản nhưng tâm tư dằn vặt khôn nguôi, hình ảnh anh chiếm chỗ muôn đời trong ngăn tim kín đáo khỏe mạnh còn lại của em!
Anh T!
Những lúc làm việc và cả ngoài giờ em luôn có anh kề bên: tấm ảnh anh trong xắc tay của em, tấm ảnh anh tặng một năm sau khi quen em. Em luôn nhớ dáng đứng thanh cao, trầm tư, khóe môi hơi trễ xuống, một chút cao ngạo khinh đời của anh, hay một nét riêng của anh từ lúc sinh ra?! Em nhớ lúc đầu quen em, anh có một thái độ rụt rè, e ngại như một chàng trai mới lớn, mặc dù anh đã hai mươi tám tuổi!
Em bật cười làm anh ngơ ngác, em càng cười dữ! Một kỷ niệm khó quên anh nhi? Hằng tuần, chúng ta có một buổi nghĩ về nhau, quan tâm nhau đến những điều nhỏ nhặt nhất...
Anh T!
Anh nhớ khi chúng ta quen nhau đã năm năm, nghe anh hỏi cưới em, em không ngạc nhiên, biết đón nhận cái gì đến, sẽ đến, em tự hỏi lòng có xứng đáng sống suốt đời khi lấy nhau, không bị tác động ngoại cảnh và biết chắc rằng em không thể nào có con được!? Em hơi sững sờ khi anh quyết định sống chung với em trong tình trạng sức khỏe của em hiện tại. Như anh đã biết, một năm sau khi quen anh, em đã nói hết những khiếm khuyết của em rằng em bị hẹp van tin tâm thất phải, thể tạng yếu ớt, bác sĩ đã ân cần khuyên bảo em không nên lập gia đình, nếu lập gia đình, trước nhất em có nguy cơ đột tử nếu sinh con, và cho dù em qua khỏi thì đứa con đầu lòng sẽ chết yểu, anh còn nhớ chứ?...
Anh T!
Thú thật lúc đó anh làm em hơi choáng một tí, em hiểu anh là một chàng trai cao thượng, vị tha. Nhưng lúc đó em nghĩ rằng có một vật cản vô hình, đó là gia phong lễ giáo của gia đình anh không chấp nhận được! Em rất sợ điều ấy, họ sẽ nghĩ xấu về em, thêm một lẽ nữa, khi mà bà con họ hàng ngoại của anh thuộc chi phái Hoàng tộc, họ sẽ nghĩ: "Gái không con như hoa độc trong rừng". Sẽ đau xót cho em lắm.
Em không sợ anh hắt hủi em, năm năm cũng đủ đo lòng chung thủy của anh, em yên tâm là một người vợ hiền. Vì lý trí lấn át nên em phải xa anh. Anh hiểu? Em đau lòng như muối xát khi phải âm thầm đi xa mà không một lời nhắn gởi.
Anh biết không, lúc lên đường về quê ngoại, một thành phố xa Huế đến cây số ngàn, một nơi anh không biết được. Em muốn anh có được một hạnh phúc bên một người vợ toàn vẹn, lý trí và tình cảm luôn có đôi, họ hàng anh thỏa mãn, mặc dù tâm tư em giằng xé vì anh, nhưng em tin rồi thời gian sẽ làm nguôi tất cả. Lúc đó, những tuần đầu em khóc hết nước mắt, sút đến bốn ký lô, anh đã biết rằng em vốn nhẹ cân, sút chừng ấy cũng đủ cho em "đi tàu suốt".
Anh T, bây giờ em đã quân bình lại tinh thần lẫn thể xác sau ba năm, bây giờ em đang công tác ở Hội liên hiệp Phụ nữ tỉnh, những công tác từ thiện làm em không còn thì giờ để mà hồi tưởng, những chuyến đi dài ngày không làm em mệt mỏi, nhưng hình ảnh anh vẫn theo em vào giấc ngủ! Còn anh, hiện giờ đã tìm được một nửa của anh chưa? Em nghĩ con trai phải có gia đình mới tồn tại bền vững, em là gái sống độc thân nên dễ hơn anh nhiều.
Anh T, hãy vì em, vì gia đình anh, vì tương lai, hãy kiếm tìm một cô gái chung thủy, khỏe mạnh, cùng anh đi hết quãng đời, em không buồn đâu, vui cùng anh nữa kìa! Nếu đang có hoặc sắp có, tin cho em biết để chúc mừng chị ấy, và chị ấy sẽ là bạn đồng giới thân nhất của em! Thế nhé! Em chẳng có gì hơn, cầu chúc anh vững bước trên đường tình ngày mai...
Siết chặt tay anh! Em.