Cơn mưa trái mùa rả rích, gợi cho anh nỗi nhớ về miền quê Bắc bộ mà lúc này cũng đang có những hạt mưa phùn của mùa đông lạnh giá. Trong nỗi nhớ đó, hình bóng em lại ùa về nơi trái tim anh khôn nguôi.
Thật tình cờ chúng ta gặp nhau, duyên phận khiến anh không thể quên em được ngay từ lần gặp đầu tiên đó. Để rồi chúng mình tìm đến và yêu nhau như điều tất yếu của cuộc sống. Bảy năm gắn bó, bảy năm với biết bao kỷ niệm vui buồn nào đâu có ngắn phải không em? Bảy năm chúng ta yêu nhau với bao khó khăn vì mẹ không đồng ý gả em cho anh.
Vượt lên tất cả khó khăn, đó là niềm vui mỗi lần chúng ta được gặp mặt, đó là được nghe giọng nói của nhau qua điện thoại hằng đêm. Chúng ta cùng cố gắng làm việc, cố gắng sống tốt với mơ ước về cuộc sống đầy hạnh phúc bởi chúng ta tin rằng rồi đến lúc nào đó mẹ sẽ hiểu và đồng ý cho mình thành đôi.
Nhưng rồi bất chợt như cơn mưa trái mùa vậy, em nói lời chia tay. Vẫn biết rằng nếu chúng ta yêu nhau còn nhiều gian khó, vẫn biết rằng chúng mình chưa thể thuyết phục được mẹ, vẫn biết rằng ẩn trong lời nói chia tay của em là hi vọng về một cuộc sống hạnh phúc sẽ đến với anh, nhưng em ơi em có hiểu hạnh phúc của cuộc sống lứa đôi đó là yêu và được yêu. Mưa vẫn rơi và nỗi buồn xa cách em vẫn chưa nguôi.
Anh viết lên những dòng chữ này với hi vọng mong manh rằng em sẽ đọc được và hiểu rằng nếu tình yêu của chúng mình còn tồn tại thì hạnh phúc là đấu tranh, nếu không đấu tranh đến cùng thì làm sao có hạnh phúc...
Tình yêu chúng mình cũng vậy, chúng ta cố gắng vun trồng thì sẽ có một ngày ta được hái trái hạnh phúc.
Mưa rồi cũng đến lúc tạnh. Và anh ước rằng cơn mưa sẽ mang đi hết buồn phiền để đem lại cho tình yêu một hạnh phúc đích thực, em nhé!
Thật tình cờ chúng ta gặp nhau, duyên phận khiến anh không thể quên em được ngay từ lần gặp đầu tiên đó. Để rồi chúng mình tìm đến và yêu nhau như điều tất yếu của cuộc sống. Bảy năm gắn bó, bảy năm với biết bao kỷ niệm vui buồn nào đâu có ngắn phải không em? Bảy năm chúng ta yêu nhau với bao khó khăn vì mẹ không đồng ý gả em cho anh.
Vượt lên tất cả khó khăn, đó là niềm vui mỗi lần chúng ta được gặp mặt, đó là được nghe giọng nói của nhau qua điện thoại hằng đêm. Chúng ta cùng cố gắng làm việc, cố gắng sống tốt với mơ ước về cuộc sống đầy hạnh phúc bởi chúng ta tin rằng rồi đến lúc nào đó mẹ sẽ hiểu và đồng ý cho mình thành đôi.
Nhưng rồi bất chợt như cơn mưa trái mùa vậy, em nói lời chia tay. Vẫn biết rằng nếu chúng ta yêu nhau còn nhiều gian khó, vẫn biết rằng chúng mình chưa thể thuyết phục được mẹ, vẫn biết rằng ẩn trong lời nói chia tay của em là hi vọng về một cuộc sống hạnh phúc sẽ đến với anh, nhưng em ơi em có hiểu hạnh phúc của cuộc sống lứa đôi đó là yêu và được yêu. Mưa vẫn rơi và nỗi buồn xa cách em vẫn chưa nguôi.
Anh viết lên những dòng chữ này với hi vọng mong manh rằng em sẽ đọc được và hiểu rằng nếu tình yêu của chúng mình còn tồn tại thì hạnh phúc là đấu tranh, nếu không đấu tranh đến cùng thì làm sao có hạnh phúc...
Tình yêu chúng mình cũng vậy, chúng ta cố gắng vun trồng thì sẽ có một ngày ta được hái trái hạnh phúc.
Mưa rồi cũng đến lúc tạnh. Và anh ước rằng cơn mưa sẽ mang đi hết buồn phiền để đem lại cho tình yêu một hạnh phúc đích thực, em nhé!