Ngày em mới về trường, anh không bộc lộ chút tình cảm nào với em. Không phải vì em không nổi bật, không phải vì anh trơ lì trước sự xinh đẹp của em. Đơn giản chỉ vì anh đã đi qua nhiều mối tình mà kết thúc là sự tan vỡ.
Anh biết em là cô giáo rất đặc biệt trong mắt anh. Xinh đẹp nhưng không kiêu kỳ, dịu dàng nhưng không yểu điệu…
Anh nhắn tin cho em mỗi ngày: tin nhắn của anh chỉ là những lời động viên hay đôi khi là sự chia sẻ kinh nghiệm của người đi trước. Em đón nhận điều đó với thái độ cởi mở. Nhưng em không biết anh là ai. Đơn giản vì anh không muốn em biết. Anh muốn anh và em đến với nhau bằng sự đồng cảm và hiểu biết lẫn nhau.
Có một ngày em khóc. Hôm ấy là buổi sở về kiểm tra giờ dạy của em. Không thành công chút nào. Em còn trẻ quá, lại mất bình tĩnh nữa… Anh ước mình là người bạn thân thiết nhất của em lúc ấy để có thể ôm em vào lòng, an ủi, sẻ chia. Nhưng em là em, anh vẫn là anh. Về nguyên tắc chúng ta như chưa hề quen biết.
Và anh tiếp tục cái cách chia sẻ với em qua tin nhắn về nỗi buồn của em. Dần dần anh biết mình đã giúp em vơi bớt ưu tư, anh biết sau lần đó em đã tự tin hơn, để nỗi buồn chỉ còn là kỷ niệm. Nhưng thật không may cho anh, em đã bằng mọi cách tìm hiểu anh là ai.
Dẫu anh đã cố gắng che đậy mình, nhưng đôi mắt em long lanh như sao trời đã xóa sạch bóng tối quanh anh để rồi anh như hiện rõ trước mắt em.
Nhiều đêm anh ngồi im lặng trước máy tính rất lâu mà không biết viết gì cho em. Lời nhắn "chúc ngủ ngon" trước đây rất ý nghĩa anh dành cho em bây giờ thành nhàm chán. Những câu chuyện vui anh kể cho em hằng đêm cũng không mang nhiều ý nghĩa nữa...
Nhưng tình yêu anh dành cho em đang muốn gọi em về bên anh.
Nhớ em thật nhiều Phượng à! Sao em không để anh mãi trong bóng tối của trò ú tim tình yêu?
Anh biết em là cô giáo rất đặc biệt trong mắt anh. Xinh đẹp nhưng không kiêu kỳ, dịu dàng nhưng không yểu điệu…
Anh nhắn tin cho em mỗi ngày: tin nhắn của anh chỉ là những lời động viên hay đôi khi là sự chia sẻ kinh nghiệm của người đi trước. Em đón nhận điều đó với thái độ cởi mở. Nhưng em không biết anh là ai. Đơn giản vì anh không muốn em biết. Anh muốn anh và em đến với nhau bằng sự đồng cảm và hiểu biết lẫn nhau.
Có một ngày em khóc. Hôm ấy là buổi sở về kiểm tra giờ dạy của em. Không thành công chút nào. Em còn trẻ quá, lại mất bình tĩnh nữa… Anh ước mình là người bạn thân thiết nhất của em lúc ấy để có thể ôm em vào lòng, an ủi, sẻ chia. Nhưng em là em, anh vẫn là anh. Về nguyên tắc chúng ta như chưa hề quen biết.
Và anh tiếp tục cái cách chia sẻ với em qua tin nhắn về nỗi buồn của em. Dần dần anh biết mình đã giúp em vơi bớt ưu tư, anh biết sau lần đó em đã tự tin hơn, để nỗi buồn chỉ còn là kỷ niệm. Nhưng thật không may cho anh, em đã bằng mọi cách tìm hiểu anh là ai.
Dẫu anh đã cố gắng che đậy mình, nhưng đôi mắt em long lanh như sao trời đã xóa sạch bóng tối quanh anh để rồi anh như hiện rõ trước mắt em.
Nhiều đêm anh ngồi im lặng trước máy tính rất lâu mà không biết viết gì cho em. Lời nhắn "chúc ngủ ngon" trước đây rất ý nghĩa anh dành cho em bây giờ thành nhàm chán. Những câu chuyện vui anh kể cho em hằng đêm cũng không mang nhiều ý nghĩa nữa...
Nhưng tình yêu anh dành cho em đang muốn gọi em về bên anh.
Nhớ em thật nhiều Phượng à! Sao em không để anh mãi trong bóng tối của trò ú tim tình yêu?