Trong lúc anh viết những dòng này, có lẽ em đang ngủ vùi trong chăn ấm. Cái lạnh làm anh tê buốt bàn tay, những ngón tay cứng đờ gõ vào bàn phím làm tiếng kêu phát ra trong đêm như lời yêu bị nén bấy lâu, nay mới thốt ra được.
[Only admins are allowed to see this image]
Chiều nay gặp lại em, ký ức trong anh bỗng dưng bị xáo trộn, chúng nhảy nhót tứ tung trong đầu làm anh không thể sắp xếp lại được. Nhưng em biết không, có một ký ức vẫn đứng nguyên vị trí của nó. Cái vị trí không bao giờ thay đổi, đó là tình yêu anh dành cho em. Tình yêu ấy em không thể biết đâu, nhưng nhờ nó mà bụi thời gian chẳng làm phai mờ hình ảnh em trong anh.
Ngồi bên nhau trong một quán cà phê, chúng ta cùng ôn lại biết bao nhiêu chuyện cũ - có những chuyện anh không còn nhớ và nhiều chuyện em đã lãng quên. Rồi khi chúng ta nói về chuyện tình yêu, tim anh thắt lại khi thấy em cười một cách mãn nguyện.
Anh không quen nói dối, nhưng chiều nay anh đã đóng thành công vai “chú cuội”. Một câu chuyện tình được anh vẽ ra rất hoàn hảo, với anh tình yêu ấy chỉ xảy đến trong mơ, nhưng kỳ lạ thay em không hề biết anh đang nói dối. Em chăm chú nghe câu chuyện của anh rất say sưa. Có lẽ tình yêu của em với một người nào đó tuyệt vời đến mức em không thể nhận ra nhân vật trong câu chuyện của anh mang hình ảnh như em.
Ngày ấy anh đã không thể đến trước mặt em và nói lời yêu, để rồi chúng ta cứ đi song song như hai đường thẳng. Em đã khác xưa và anh cũng thế, chúng ta đã thay đổi vì cuộc sống đổi thay. Gặp lại em hôm nay anh mới biết trong toán học, hai đường thẳng song song sẽ gặp nhau ở điểm vô cùng, nhưng trong tình yêu, hai đường thẳng song song chẳng bao giờ gặp được nhau.
Khi đọc được những dòng này, anh tin là em sẽ có một chút bối rối lẫn hoài nghi. Nhưng anh lại tin em sẽ mỉm cười nói rằng “chuyện tình yêu ấy mà, biết đâu nó sẽ đẹp hơn khi anh chưa nói”...
[Only admins are allowed to see this image]
Chiều nay gặp lại em, ký ức trong anh bỗng dưng bị xáo trộn, chúng nhảy nhót tứ tung trong đầu làm anh không thể sắp xếp lại được. Nhưng em biết không, có một ký ức vẫn đứng nguyên vị trí của nó. Cái vị trí không bao giờ thay đổi, đó là tình yêu anh dành cho em. Tình yêu ấy em không thể biết đâu, nhưng nhờ nó mà bụi thời gian chẳng làm phai mờ hình ảnh em trong anh.
Ngồi bên nhau trong một quán cà phê, chúng ta cùng ôn lại biết bao nhiêu chuyện cũ - có những chuyện anh không còn nhớ và nhiều chuyện em đã lãng quên. Rồi khi chúng ta nói về chuyện tình yêu, tim anh thắt lại khi thấy em cười một cách mãn nguyện.
Anh không quen nói dối, nhưng chiều nay anh đã đóng thành công vai “chú cuội”. Một câu chuyện tình được anh vẽ ra rất hoàn hảo, với anh tình yêu ấy chỉ xảy đến trong mơ, nhưng kỳ lạ thay em không hề biết anh đang nói dối. Em chăm chú nghe câu chuyện của anh rất say sưa. Có lẽ tình yêu của em với một người nào đó tuyệt vời đến mức em không thể nhận ra nhân vật trong câu chuyện của anh mang hình ảnh như em.
Ngày ấy anh đã không thể đến trước mặt em và nói lời yêu, để rồi chúng ta cứ đi song song như hai đường thẳng. Em đã khác xưa và anh cũng thế, chúng ta đã thay đổi vì cuộc sống đổi thay. Gặp lại em hôm nay anh mới biết trong toán học, hai đường thẳng song song sẽ gặp nhau ở điểm vô cùng, nhưng trong tình yêu, hai đường thẳng song song chẳng bao giờ gặp được nhau.
Khi đọc được những dòng này, anh tin là em sẽ có một chút bối rối lẫn hoài nghi. Nhưng anh lại tin em sẽ mỉm cười nói rằng “chuyện tình yêu ấy mà, biết đâu nó sẽ đẹp hơn khi anh chưa nói”...