Một ngày đầu năm, em cặm cụi gõ những dòng tâm sự của mình gửi một trang báo. Em chỉ mong những tâm tư ấy tan vào không trung và được sẻ chia bởi một tâm hồn nào đó...
Em ở nơi cách anh đến nửa vòng trái đất. Xa quá phải không anh? Em không thể chạy đến bên anh ngay nếu anh bệnh nên chỉ biết dõi theo anh và nguyện cầu những điều bình an nhất đến với anh.
Bốn năm yêu anh là bốn năm em trưởng thành lên từng ngày. Anh dạy em rất nhiều điều: nén tình cảm vào trong lòng, bước đi thật vững vàng dù không có anh bên cạnh, biết lắng nghe những điều người khác không nói nên lời... Từ khi yêu anh, em đã không ngừng cố gắng hoàn thiện mình.
Anh sống nội tâm và khép kín đến mức em có cảm giác em không thể chạm vào tận cùng đáy lòng anh. Em chỉ biết lặng lẽ yêu anh và bên cạnh anh.
Gần hai năm xa anh, em dần quen với những bước chân lẻ loi ở một đất nước xa lạ. Em khắc khoải nhớ về anh và sống với những kỷ niệm ngày xưa. Đó là những báu vật không gì có thể thay thế. Hình ảnh anh hiển hiện trên mỗi bước đường em đi.
Có lẽ chúng ta kém duyên, vô phận nên phải xa nhau. Có lẽ em không phải là cái đích cuối cùng của anh trên con đường anh đang bước. Có lẽ anh cần một bàn tay bình yên nào đó không phải em. Và có lẽ anh cũng không biết là em yêu anh nhiều đến thế nào vì em rất giỏi dối lòng...
Em càng đau đớn hơn khi nghe anh bệnh mà không thể làm gì cho anh. Em chỉ ước được ở bên anh ngay lúc này, ôm anh thật chặt để anh biết em đã khóc nhiều thế nào khi xa anh. Để anh hiểu rằng chưa bao giờ con bé ngốc nghếch này thôi nghĩ về anh. Anh ạ, em thật sự hiểu thế nào là yêu một người, thế nào là đau đớn vì yêu ai đó quá nhiều.
Anh phải mạnh khỏe lên nhé! Chỉ cần anh mạnh khỏe, sống bình an là em yên tâm rồi. Em sẽ không tiến đến bên anh đâu. Em sẽ chỉ dõi theo anh từ xa thôi. Và rồi chúng mình sẽ trở thành những người bạn già của nhau.
Hãy hứa với em rằng anh sẽ luôn khỏe mạnh, bình yên dù không có em bên cạnh, anh nhé!
Em ở nơi cách anh đến nửa vòng trái đất. Xa quá phải không anh? Em không thể chạy đến bên anh ngay nếu anh bệnh nên chỉ biết dõi theo anh và nguyện cầu những điều bình an nhất đến với anh.
Bốn năm yêu anh là bốn năm em trưởng thành lên từng ngày. Anh dạy em rất nhiều điều: nén tình cảm vào trong lòng, bước đi thật vững vàng dù không có anh bên cạnh, biết lắng nghe những điều người khác không nói nên lời... Từ khi yêu anh, em đã không ngừng cố gắng hoàn thiện mình.
Anh sống nội tâm và khép kín đến mức em có cảm giác em không thể chạm vào tận cùng đáy lòng anh. Em chỉ biết lặng lẽ yêu anh và bên cạnh anh.
Gần hai năm xa anh, em dần quen với những bước chân lẻ loi ở một đất nước xa lạ. Em khắc khoải nhớ về anh và sống với những kỷ niệm ngày xưa. Đó là những báu vật không gì có thể thay thế. Hình ảnh anh hiển hiện trên mỗi bước đường em đi.
Có lẽ chúng ta kém duyên, vô phận nên phải xa nhau. Có lẽ em không phải là cái đích cuối cùng của anh trên con đường anh đang bước. Có lẽ anh cần một bàn tay bình yên nào đó không phải em. Và có lẽ anh cũng không biết là em yêu anh nhiều đến thế nào vì em rất giỏi dối lòng...
Em càng đau đớn hơn khi nghe anh bệnh mà không thể làm gì cho anh. Em chỉ ước được ở bên anh ngay lúc này, ôm anh thật chặt để anh biết em đã khóc nhiều thế nào khi xa anh. Để anh hiểu rằng chưa bao giờ con bé ngốc nghếch này thôi nghĩ về anh. Anh ạ, em thật sự hiểu thế nào là yêu một người, thế nào là đau đớn vì yêu ai đó quá nhiều.
Anh phải mạnh khỏe lên nhé! Chỉ cần anh mạnh khỏe, sống bình an là em yên tâm rồi. Em sẽ không tiến đến bên anh đâu. Em sẽ chỉ dõi theo anh từ xa thôi. Và rồi chúng mình sẽ trở thành những người bạn già của nhau.
Hãy hứa với em rằng anh sẽ luôn khỏe mạnh, bình yên dù không có em bên cạnh, anh nhé!